Địt chị đồng nghiệp vú to nứng lồn. Tôi cố gắng làm cô ấy vui lên và bảo cô ấy đừng nghĩ về điều đó nữa và hãy cố gắng lạc quan. “Điều đang xảy ra là tôi không thể chịu đựng được nữa,” anh ấy nói với tôi. -Nhưng Ximena, hãy cố tỏ ra lạc quan nhé. -Bạn biết Juan Pablo không?…đôi khi tôi nghĩ những điều vô nghĩa. Ở đó tôi sợ hãi và hỏi anh ta điều gì vô nghĩa. -Tôi không biết phải rời xa quê hương, dắt con về với người dân (thành phố của tôi). -Nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh đó thì tốt nhất bạn nên bảo anh ấy đi đi và để bạn ở nhà với bọn trẻ. -Anh ấy sẽ không muốn rời đi, nhưng thật tiếc là ngôi nhà lại đứng tên anh ấy. -Còn cái đó?…cậu có quyền như vợ và các con cũng có quyền, chú sẽ không có ý định ở nhà và cho con đi đâu cả. -Biết anh ta, Juan Pablo có khả năng.